Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015


Từ lâu rồi tôi không còn thấy mình yêu tết. Tết chẳng còn nhiều hấp dẫn. Và không biết từ lúc nào, tôi đã quên đi cảm giác nôn nao, háo hức chờ đón khoảnh khắc giao thừa. Tự bản thân tôi ngộ ra điều này khi luôn thích nằm dài lười biếng đếm từng ngày xuân trôi qua.
Trong đầu tôi cứ nghe thấy một lời thúc giục, ban đầu yếu ớt nhưng mỗi lúc mỗi mạnh mẽ: ”mình đã làm việc như điên suốt cả năm, hãy tự thưởng cho mình một chuyến đi thú vị đến một nơi tuyệt vời”. Tuổi trẻ ngông cuồng, thích chứng tỏ đã cho rằng điều đó là đúng đắn. Vì thế, suốt sáu năm liền, tôi chỉ có mặt ở nhà cho đến trưa ba mươi tết, sau đó lang thang nơi này nơi nọ đến cận ngày đi làm mới quay về.
Tuổi trẻ và ngày Tết quê hương

Lạ là bố mẹ tôi chẳng hề phàn nàn về việc này. Khi tôi ngỏ ý muốn đi chơi những ngày xuân, mẹ chỉ hơi ngạc nhiên rồi gật đầu đồng ý: ”Con cứ đi đến nơi nào con thích, lúc nào thấy mỏi mệt thì quay về nhà.”. Bố cũng tán thành và nói “đi xa vì muốn trốn tết nhưng rồi sẽ vì tết mà trở về”. Tôi chỉ mỉm cười lắc đầu.
Mỗi cuối năm, tôi chẳng tất bật sắm sửa áo quần, chẳng rộn ràng cười vui khi nhận bao lì xì từ bà ngoại, bố mẹ. Chẳng còn lấp lánh trong bộ đồ mới cùng mọi người tham quan hội hoa xuân. Chẳng còn cãi nhau để đùn đẩy việc rửa chén trong những buổi ăn họp mặt đại gia đình. Chẳng còn thấy nồi thịt kho tàu hay bánh tét mà… ngán. Còn lại là niềm vui một mình với chiếc máy ảnh tung tăng ở nơi xa, cảnh rất đẹp mà không có tết, sự thích thú khi khám phá những điều mới lạ trong sự độc hành.
Sáu năm không đón tết nhưng chẳng tết nào tôi quên. Dù nơi đó có xa xôi, trái giờ, hay sóng điện thoại yếu thì cứ đúng giao thừa tôi đều gọi điện về chúc mừng năm mới bố mẹ và mọi người. Vài tiếng sau tôi lại gọi điện chỉ để hỏi một câu…thừa: ”Tết nay nhà mình nấu món gì vậy mẹ?”. Tôi cố tình hỏi vậy để được nghe kể: nào là bánh tráng cuốn thịt cùng với lỗ tai heo ngâm, bánh tét chiên ăn với dưa kiệu, tôm khô hoặc là giò thủ, nem chua ăn với xôi… Những món không mới nhưng tôi vẫn hỏi để thấy… thèm.
Năm nay giả đò bệnh, tôi nói sẽ ở nhà đón xuân cùng với gia đình. Mẹ nghe vậy cứ cười rồi hỏi tôi thích ăn gì để mẹ nấu. Bố ra vẻ bí ẩn khi nói rằng bao tiền mừng tuổi năm nay cho tôi sẽ dày lắm vì đã để dành từ cái năm đầu tiên tôi du hí dịp tết. Tết chẳng lạ, vậy mà năm nay bỗng thấy ôi sao là lạ, thích sao là thích.
29 tuổi mà cứ như trẻ thơ khi xúng xính trong đồ mới đếm ngược từng giây để chờ đón khoảnh khắc giao thừa. Khoái chí khi được bố mẹ ôm vào lòng lúc cùng ngắm pháo hoa trên …nóc nhà. Hạnh phúc ấm lòng khi được nghe bố mẹ chúc những điều tốt đẹp nhất - trực tiếp - và nhận một bao lì xì đỏ chói dày cộp như lời bố nói. Ở nhà ngày tết, nhìn mai vàng rực rỡ một góc sân, nhìn cây tắc nặng trĩu trái tôi thấy lòng mình ấm áp vô vàn.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy ý nghĩa của tết - đơn giản bình thường nhưng phải mất sáu năm tôi mới nhận ra. Mùa xuân ngay chính ở trong ngôi nhà đầy ắp yêu thương của mình. Cám ơn bố mẹ đã không ngăn cản tôi đi. Bởi nếu không khám phá, không trải nghiệm, tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra tết với mình có ý nghĩa biết bao.
Không có gì sung sướng hơn khi lên giường đi ngủ vào đêm ba mươi và lúc thức dậy thấy mình vẫn đang nằm trên chiếc giường yêu dấu ấy. Thích hơn là cứ nằm lười ở đó một chút để nghe tiếng nói chuyện của mọi người vọng vào, tiếng trẻ con chạy giỡn tung tăng ngoài đường và tiếng nhạc xuân rộn vang tưng bừng. Tôi yêu tết dù tết không lạ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Liên kết hữu ích

Bài Đăng Phổ Biến